Nỗi Nhớ
Nhớ cha, một dòng sông phía trước
Nhớ mẹ, một liếp cải bên nhà
Nhớ những chiều mưa rỏ giọt
Nhớ, lòng quặn nỗi xót xa
Bóng cha hiền thấp thoáng
Trong tỉnh lặng buỗi chiều
Dòng sông lờ lặng chảy
Trong mắt buồn đăm chiêu
Bóng mẹ hiền còm cõi
Áo trắng màu bạc phai
Năm mòn ngày qua mõi
Một đời người thoáng bay
Nhớ cha rồi nhớ mẹ
Nhớ điếng một hồn con
Có khóc không thành tiếng
Giử chặt kín trong hồn
Nhật Thụy Vi
In the memory of my parents -
my yearning for my parents is deeply and painfully engraved in my heart. Not only of their loving affection, their images, but also the earth they once stood, the river which reflected their life, the garden groves where they once cultivated, the shadows, the fading color of the clothes they wore, the rain, the ever-raining season... Those dark and light reflections of memory are ever present in my longing heart.
This poem has not been translated into any other language yet.
I would like to translate this poem