Thời Gian Poem by Loc Nguyen

Thời Gian

Thời qian như cơn gió
Thổi cả người đi xa.
Thời gian ta níu lấy
Kỷ niệm rớt cùng ta.

Một hôm ta thức dậy
Thấy mặt trời đổi thay.
Người xa thành nỗi nhớ
Áo mặc hóa thành mây.

Thời gian như hạt bụi
Lọt vào lòng mắt cay.
Ngọn đèn khuya mờ tỏ
Có một người nằm say.

COMMENTS OF THE POEM
READ THIS POEM IN OTHER LANGUAGES
Loc Nguyen

Loc Nguyen

Cho Moi, An Giang, Vietnam
Close
Error Success