Tuổi Già Của Tôi Poem by Nhuan Xuan Le

Tuổi Già Của Tôi

Tôi có thấy một bà già thiểu-não;
Con rể dâu không rảnh để chăm lo.
Cùng đồng-cảnh sống trong nhà dưỡng-lão;
Héo-hắt hồn trong thể-xác còm+xo.

Tôi có gặp một ông già độc chiết;
Cháu+chắt xì-xồ, bồ-bịch nghênh+nghê.
Ra siêu-thị chơi cờ cùng bạn thiết,
Hơn ở nhà thừa lẻ bóng dưng quê.

Tôi vẫn sợ đến khi mình lụ-khụ,
Hoặc ốm đau, nghễnh-ngãng, cần người chăm,
Tôi cũng sẽ nối theo chân các cụ,
Vào Viện nằm chôn nỗi khổ trăm năm.

Nhưng Trời Đất đoái thương đời thiện hảo,
Cho sống lâu và sức khỏe chưa vơi;
Con+cháu+chắt quây-quần vui tuổi lão;
Chưa bằng ai nhưng đã vượt bao người.

Cảm-tạ Đời, cảm-tạ Người, Cuộc Thế;
Và các con, các cháu, rất chân-tình,
Đã săn-sóc cha, ông trong lão-tuế,
Cho lòng già trẻ khỏe như thư-sinh.

Rồi mai mốt khi giã-từ tất cả,
Sē mỉm cười thoả dạ nơi hư-không;
Và con, cháu cũng thảnh-thơi, hể-hả
Vì đã tận-tình đối với cha, ông...

This is a translation of the poem My Old Age by Nhuan Xuan Le
Monday, April 2, 2018
Topic(s) of this poem: happiness,life and death
COMMENTS OF THE POEM
Close
Error Success