Quen Thuộc Poem by Nhuan Xuan Le

Quen Thuộc

Có những con đường quen thuộc cũ

Từ ngày đôi lứa mới yêu nhau.

Tóc nàng phủ xõa lên vai gã;

Tiếng nói người thương quá ngọt-ngào.



Những chuyện không đề, không đoán được,

Ðêm này chưa hết, tiếp đêm mai.

Cổng nhà chặng ấy quen không khép,

Lũ chó tuôn theo cư sủa hoài.



Tay nhỏ ngang mày che ánh chói,

Có cô con gái lãng văn-bài,

Bâng-khuâng một phút hồn trinh-nữ

Chừng mộng ngày mai, mộng với ai..





*

Lâu lắm, hôm nay về nẻo thuộc,

Chúng mình sống lại tuổi hai mươi.

Sau lưng tiếng chó ùa theo sủa,

Chồng+vợ nhìn nhau ngặt-nghẽo cười.



Thuở ấy, ân-tình mà gãy đổ,

Lòng nào thanh-thản tối hôm nay:

Ði trên đường cũ đầy quen-thuộc,

Trời rộng ghì trong bốn cánh tay...

This is a translation of the poem Familiar by Nhuan Xuan Le
Monday, April 2, 2018
Topic(s) of this poem: family life,love,loyalty
COMMENTS OF THE POEM
READ THIS POEM IN OTHER LANGUAGES
Close
Error Success